“Có gì đó không đúng lắm!”
Khi An Ôn Nhã rửa tay xong, quay lại định mở cửa nhà vệ sinh, cô đột ngột dừng lại, lông mày nhíu chặt.
“Niếp Niếp, có chuyện gì thế?” Giọng nói của An Không Không vang lên trong tâm trí cô.
Khi An Ôn Nhã còn nhỏ, chỉ cần không có người lớn trong nhà họ An ở bên cạnh, An Không Không và An Ôn Nhã sẽ chia sẻ cảm giác và tầm nhìn với nhau để An Không Không có thể theo dõi an toàn và giáo dục tư tưởng cho tiểu chủ nhân. Nhưng kể từ khi An Ôn Nhã mười tuổi, An Không Không không còn làm vậy nữa.
Dù sao thì trẻ con cũng phải lớn lên, có suy nghĩ cũng như không gian riêng tư của mình. An Không Không luôn tự coi mình là người lớn, rất chú trọng đến quyền riêng tư của trẻ em, vì chính nó cũng được An Kiều Hoa nuôi dạy như vậy. Vì vậy, nếu An Ôn Nhã không chủ động yêu cầu hoặc không gặp phải những tình huống đặc biệt nguy hiểm, nó thường tự nghỉ ngơi trong không gian của mình.
“Khi em vào nhà vệ sinh, em gặp một người phụ nữ rất kỳ lạ. Khi nhìn thấy bà ta, em cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không thể nghĩ ra là gì. Bây giờ nghĩ lại, người phụ nữ đó mặc đồ không tốt, thân hình gầy gò, trông như bị suy dinh dưỡng. Nhưng đứa bé bà ta bế lại được quấn trong một chiếc khăn đặc biệt của nhà máy dệt. Loại vải này ngoài các lãnh đạo của các đơn vị được chỉ định ra, không có quan hệ tốt thì không thể có được. Hơn nữa, da của đứa bé rất trắng và mịn, không giống như đứa con có thể được nuôi dưỡng từ một người phụ nữ như vậy.”
An Ôn Nhã càng nghĩ càng thấy không đúng: “Không Không, chị có nhớ dạo trước em có một bạn cùng phòng, ba của cô ấy làm công an, cô ấy nói gần đây ba cô ấy rất bận, hình như là ở Thượng Hải có một nhóm buôn người lọt vào, lúc đó nghe nói chỉ bắt được một phần trong số chúng thôi.”
An Ôn Nhã vừa nói, vừa muốn ra ngoài tìm người phụ nữ kia để làm rõ sự việc, nhưng khi đặt tay lên tay nắm cửa nhà vệ sinh, cô đột nhiên chần chừ.
“Niếp Niếp?”
Vì tình huống đặc biệt, An Không Không và An Ôn Nhã đã chia sẻ tầm nhìn ngắn gọn. Thấy An Ôn Nhã đột nhiên dừng lại, An Không Không thắc mắc hỏi một câu.
An Ôn Nhã nhíu mày, cắn chặt môi, cúi đầu, trong mắt đầy vẻ giằng xé và do dự: “Không Không, tình hình nhà hoj An bây giờ không rõ ràng, có quá nhiều người muốn nhân cơ hội giẫm đạp chúng ta. Nếu không có cách nào khác, ba tuyệt đối sẽ không gửi em đi về nông thôn tránh nạn. Nếu em xen vào chuyện này, khiến mọi việc lớn lên rồi bị đưa trả về, thì vở kịch lúc sắp đi sẽ phí công vô ích. Nếu em bị những người đó bắt được, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ông nội và bác, cả ba nữa.”