“Bà ơi, tại sao chú Ngưu lại gọi bà là chị? Chẳng phải chú ấy cùng thế hệ với chú đại đội trưởng sao?”
Bà cụ Hoắc cười dắt tay cô bé đi vào trong nhà: “Ở làng này, phần lớn mọi người đều sinh ra và lớn lên ở đây từ nhiều thế hệ trước. Nếu tính ngược lại, có thể họ đều có mối quan hệ họ hàng xa. Bà nội của chú đại đội trưởng là bà con xa của nhà mình, nếu tính theo dòng họ, chú ấy nhỏ hơn ông bà một bậc, nên gọi bà là thím. Nhưng chú Ngưu cũng chẳng nhỏ tuổi hơn bà là bao, chỉ là đi theo thế hệ của ông nội cháu nên gọi bà là chị dâu thôi. Nhưng chúng ta cứ mỗi người theo cách của mình, ờ thì cứ gọi sao cũng được.”
“Ồ, thì ra là vậy à, hì hì, thảo nào chú đại đội trưởng sợ bà như vậy!” An Ôn Nhã cười như một con cáo nhỏ vừa được thưởng đùi gà, cảm thấy mình đột nhiên có cảm giác như nước dâng thuyền lên.
Hai bà cháu bước vào trong phòng, đúng lúc Hứa Thông từ trong bước ra.
An Ôn Nhã chỉ vào sân phía sau lưng nói: “Xe đạp tôi để ở sân, hai gói đồ còn lại ở trên bàn đá.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây