[Thập Niên 70] Thanh Niên Trí Thức Xuống Nông Thôn Được Ôm Trở Lại

Chương 39: Cướp hành lý 3

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Hồng Yến liếc mắt một cái, rồi lập tức quay lại nhìn bà cô ngồi ở ghế sau vừa lên tiếng giúp mình, mím môi trông thật tội nghiệp, vừa căng thẳng vừa lo lắng, như sợ người khác không tin mình và để kẻ xấu cướp mất đồ của bạn mình.

“Chú, cô, không phải vậy đâu, thật sự không phải vậy đâu. Vừa rồi bạn cháu nói rõ là không quen biết họ, dù là cùng một trường nhưng làm sao có thể quen hết tất cả bạn học. Vừa rồi bạn cháu trước khi đi còn dặn cháu phải trông đồ, đây toàn là quần áo và lương thực để chúng cháu sống qua mùa đông ở Đông Bắc, nếu bị cướp mất thì chúng cháu không còn đường sống.”

“Được rồi được rồi, con gái, đừng khóc nữa. Ôi chao, cháu khóc làm cô đau lòng quá, đừng sợ, có cô chú ở đây rồi, bọn chúng không cướp được đồ của bạn cháu đâu.”

Một cô mập mạp trông có vẻ lực lưỡng nhưng đầy lòng nhân từ, ân cần vỗ vỗ đầu Lý Hồng Yến, rồi lập tức thay đổi sắc mặt, chống tay lên hông, chỉ tay vào Phùng Văn Lệ mà mắng: “Mày nghĩ tao là con ngốc hay bị điếc à. Chúng tao ngồi gần thế này, tưởng không nghe thấy đó hả, cái cô gái đi vệ sinh kia rõ ràng đã nói không quen biết chúng mày, trước khi đi còn đưa cho cô bé này một cái bánh bao thịt lớn, quan hệ phải tốt lắm mới hào phóng như vậy. Nhìn lại mày xem, nếu mày là bạn thân thì cô ấy cho mày cái gì, tao chỉ thấy cô ấy tát mày một cái thôi.”

“Đúng thế, tuổi còn nhỏ mà nói dối không chớp mắt, ba mẹ chúng mày dạy dỗ thế nào mà ra cái thứ này, còn dám ra nông thôn, không sợ ra ngoài gây họa à.”

Chú ngồi bên cạnh cô mập nhíu mày, lộ rõ vẻ khinh thường, ánh mắt như thể không thể chịu nổi sự hiện diện của Phùng Văn Lệ, biểu hiện ra mặt sự ghét bỏ.

“Các người... các người bắt nạt người khác.”

Phùng Văn Lệ tức đến đỏ cả mặt, nhưng không dám đưa tay đánh Lý Hồng Yến, sợ mình chưa kịp chạm vào đã bị cô mập bên kia đánh bay mất.

“Anh Chí Phàm, anh giúp em nói gì đi, An Ôn Nhã rõ ràng là...”

“Đủ rồi, đừng làm loạn nữa, còn chưa thấy đủ mất mặt à!”

Lâm Chí Phàm ngồi im lặng suốt từ nãy, nhíu mày, vẻ mặt điển trai hiện lên vài phần xấu hổ ngượng ngùng, hơi cúi đầu như sợ thu hút sự chú ý của mấy cô chú xung quanh.

Lâm Chí Phàm suốt những năm học luôn tự nhận mình là người thanh nhã, ôn hòa nhưng cao ngạo, thường được nhiều người ngưỡng mộ và đối đãi tôn trọng. Điều này khiến anh ta cực kỳ tự hào, tự cho mình tài năng nhưng chỉ bị nghèo khó và hạn chế của thời đại. Anh ta luôn tin rằng mình sẽ có ngày phá vỡ giới hạn, trở thành người đứng đầu, nhận được sự tôn sùng và kính trọng của mọi người.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️