“Mình không sao, cậu còn nhẹ hơn đống cỏ mà mình thường cõng. Cậu cố gắng chịu đựng một chút, chúng ta sắp đến rồi.”
An Ôn Nhã chạy rất nhanh, từ chỗ cắt lúa đến trạm y tế thôn, nếu đi bộ bình thường cũng mất khoảng nửa tiếng, nhưng lúc này chỉ mất mười phút đã thấy được hai dãy nhà nhỏ của đại đội thôn.
“Bây giờ mình mới nhớ ra!” Lý Hồng Yến khẽ nhăn mặt, nằm trên lưng An Ôn Nhã thở dài: “Sáng nay không phải cậu đi xe đạp đến nhà họ Hoắc sao, xe đạp vẫn còn ở ngoài đồng đấy!”
Vậy mà vừa rồi hai người lại không đi xe đạp qua đây!
“...Quên mất!” Vẻ mặt An Ôn Nhã trống rỗng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây