“Á, có người cướp đồ, có người cướp đồ còn đánh người nữa!” Lý Hồng Yến hét toáng lên, rụt vào ghế, nắm chặt lấy túi hành lý trong tay, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên như mắt thỏ.
“Làm gì đấy, nhiều người thế này, ai dám cướp đồ.”
“Sao lại là hai đứa mày nữa, không chán à, cứ nhằm vào hai cô bé này mà bắt nạt.”
“Chúng mày là thanh niên xung phong từ đâu đến, kiểu người như chúng mày mà xuống nông thôn không phải là gây họa cho dân làng sao.”
Thời ấy, người ta phần lớn là thật thà và đầy lòng chính nghĩa, nghe thấy tiếng kêu của Lý Hồng Yến lập tức có mấy người đứng dậy.
Mấy chú, mấy cô ngồi phía trước sau và xung quanh đứng lên, nhìn thấy Lý Hồng Yến với đôi mắt đỏ hoe đáng thương co ro trên ghế, còn không quên bảo vệ túi hành lý của bạn, lập tức kích thích lòng thương cảm của họ.
“Chú ơi, cô ơi, hai người này lợi dụng lúc bạn của cháu đi vệ sinh, muốn lục lọi túi của bạn cháu. Vừa rồi mọi người cũng nghe rồi đấy, bạn cháu hoàn toàn không quen biết họ, họ còn định dựa vào việc cùng học một trường để đòi cướp túi từ tay cháu. Cháu không đưa, cô ta, cô ta còn muốn đánh cháu.”
Lý Hồng Yến thấy có người bênh vực, nước mắt nhỏ xuống lã chã. Với dáng vẻ thanh tú, dễ thương như em gái nhà bên, việc cô ấy khóc càng khiến người ta thương xót, đặc biệt là mấy cô trung niên xung quanh, ai cũng xót xa gọi “con gái“.
Đừng nhìn Lý Hồng Yến đang khóc lóc thảm thiết, điều đó không hề ảnh hưởng đến việc cô ấy tố cáo. Lời nói rõ ràng, ngắn gọn, miệng nhỏ nhanh nhẹn nhấn mạnh ngay vào điểm chính của sự việc.
Điều này càng làm mọi người phẫn nộ hơn.
Thời này nay điều kiện gia đình cũng khó khăn, nếu ba mẹ có trách nhiệm và yêu thương con cái, khi con đi về nông thôn, họ sẽ dồn hết những thứ tốt nhất trong nhà cho đứa con mang đi. Cơ bản sau khi đưa đi hết, nhà cũng chẳng còn lại gì nhiều, nên những túi đồ của con mang theo rất có thể là lương thực và tài sản của cả gia đình, cũng có thể là sự đảm bảo cho sự sống của đứa con trong một thời gian dài.
Những thứ quan trọng như vậy mà bị cướp, chẳng khác gì lấy mạng con người ta.
“Cô nói láo, chúng tôi và An Ôn Nhã là bạn cùng cấp ba, cô chỉ là người cùng toa tàu mà thôi, chúng tôi mới là người cô ấy nên thân thiết. Cô ấy rời chỗ, tôi giúp cô ấy giữ túi là điều hiển nhiên, cô là người ngoài thì dựa vào đâu mà quản.”