An Ôn Nhã để vài tấm phiếu vào trong túi áo bà Hoắc, sau đó lại nói: “Ngày mai cháu đến ăn sáng thì sẽ cầm theo gạo và trứng gà, dù sao thì gần đây bọn cháu cũng sang đây ăn, để đồ ở bên kia cũng không dùng được.”
“Không cần quấy rầy như thế, vừa rồi Thông Tử trở về thì cũng đưa cho bà mấy tấm phiếu, bên trong còn có phiếu mà Yến Tử đưa cho thằng bé tối qua, hơn nữa còn có cả rổ trứng gà ở đây, như vậy thì trong nhà cũng đủ ăn mấy ngày.”
Bà Hoắc hết cách mà nhìn cô gái trước mặt: “Mấy đứa nhỏ này, có gì tốt mà cũng không biết giữ lại, ở chỗ bà vẫn còn rất nhiều đồ ăn đây.”
An Ôn Nhã cười ôm bả vai bà cụ Hoắc rồi lắc không ngừng, đặt đầu lên đầu vai bà cụ, làm nũng nói: “Điều này chứng tỏ Thông Tử cùng Yến Tử đã coi đây là nhà mình, có gì tốt thì đương nhiên là phải mang về nhà mình, bà nhận đi, như vậy thì hai người họ cũng có thể yên tâm hơn chút. Nếu như hai người họ thiếu cái gì thì cháu sẽ bổ sung cho họ là được. Coi như cháu bỏ ra, he he!”
An Ôn Nhã cười híp mắt nhìn bà cụ Hoắc, mặt nhỏ cọ vào vai của bà cụ Hoắc, kiều kiều khí khí nói: “Cháu vốn là cháu của bà, đưa đồ về nhà mình cũng là chuyện bình thường, nếu bà không nhận thì cháu sẽ khóc mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây