An Đức Văn cười lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh nhìn Hoắc Xuyên Hiền, thật sự nhìn thế nào thì cũng không thấy thuận mắt.
Trâu Phi Yến yên lặng nhìn thoáng qua người anh em tốt ở bên cạnh, hai chân lén lén lút lút xê dịch sang phía bên cạnh.
Sau đó, lập tức tự cứu lấy thân mình, người anh em tốt của tôi ơi!
Hoắc Xuyên Hiền căng thẳng, cảm thấy còn lo lắng hơn lúc mới vào bộ đội gấp trăm lần, không nhịn được mà nuốt nước bọt đầu, đầu óc đã tê liệt, mấp máy một chút, sau đó mới nói được một câu.
“Chú An!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây