“Năm ấy, lúc bà gả cho ông mấy đứa thì bà còn nhỏ hơn Nhã Nhã bây giờ một tuổi đấy, ông bà chỉ ngẫu nhiên quen biết nhau, về sau ông ấy đến nhà bà hỏi cưới, lần đầu tiên đến thăm nhà… ông ấy đần thiếu chút ngã xuống trước mặt ba của bà.” Bà nội Hoắc nói đến đây thì không nhịn được mà mỉm cười, ý tưởng niệm trong mắt càng đậm thêm vài phần.
“Về sau bà có ba của mấy đưa, khi ấy ba đã nói với ông nội mấy đứa, có lẽ là mẹ của mấy đứa sẽ không dùng đến thứ này, đến lúc đó sẽ để lại hết cho vợ của cháu trai lớn, cũng không biết ông già kia còn dịp về thăm mấy đứa một cái không.”
“Bà nội!” Hoắc Xuyên Hiền nhẹ nhàng nắm chặt tay bà cụ Hoắc, ngữ khí trầm trọng chua sáp: “Ông nội sẽ trở về, bây giờ cuộc sống của ông nội, ba mẹ cháu đã tốt hơn nhiều, bọn họ nhất định sẽ kiên trì về đây.”
“Đúng vậy, bà nội.” An Ôn Nhã vội vàng đi qua, muốn nói thêm, nhưng mà cô cũng không biết mức độ thật giả của ‘cuốn sách kia’, dù sao thì bản thân ‘cuốn sách kia’ cũng không đáng tin cậy.
Nhưng mà, cô cũng biết rõ, cho dù là thật hay giả thì hiện tại con người cũng cần phải có lòng tin, một niềm tin để tiếp tục kiên trì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây