Xem như bà ta hiểu rồi, An Ôn Nhã này căn bản là cố ý làm vậy với bọn họ, một người con dâu như thế này, cho dù có nhiều tiền hơn nữa thì bà ta cũng không chịu nổi.
“Thanh niên trí thức An, một nhà chúng tôi cũng không đắc tội gì với cô. Cô cũng không thể ỷ vào gia thế bối cảnh mà bắt nạt dân chúng bình thường chúng tôi. Thời bây giờ cũng không phải thời vương pháp, không phải cứ lời cô nói là được. Sao tôi có thể tin được chứ, cô cứ nói bắt chúng tôi là bắt được chắc, nhà cô mở cục công an hả.”
Lý Diễm Thu càng nói càng cảm thấy mình có lý, sau khi bỏ ý nghĩ để con trai kết hôn với An Ôn Nhã thì bà ta càng lúc càng cảm thấy không thuận mắt cô, chống nạnh chỉ vào An Ôn Nhã rống to.
“Cái con nhóc này, bà đây cho mày sắc mặt tốt mà mày không cần, mày cũng chỉ là đứa con bị người nhà chán ghét đưa đến đây mà thôi, còn tưởng mình thật sự là thiên kim sao, mày muốn dọa nạt mấy người nông thôn không có kiến thức thì còn được, thế mà còn dám đến trước mặt bà đây làm ầm ĩ, mày tưởng bà đây không có kiến thức à, tao nói cho mày biết, mày muốn đòi lại nhà cửa gì đó sao, đừng có mà mơ.”
“Phanh” Một tiếng vang lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây