Nói chúng ta ích kỷ cũng được, lạnh lùng cũng chẳng sao. Trong nhà đã có người kế thừa niềm tin và trách nhiệm của thế hệ trước, để rồi chúng ta tách cháu và các chị cháu ra, không để các cháu phải vào quân đội như anh em trai của mình, mà là để các cháu có thể trưởng thành an toàn, ổn định, bình an và khỏe mạnh hơn.
Chúng ta đã hy sinh quá nhiều, đủ rồi. Chúng ta không muốn, cũng không thể chịu đựng thêm sự mất mát của bất kỳ ai trong số các cháu nữa, cháu hiểu không?”
“Bà ơi.”
An Ôn Nhã cảm thấy cay cay sống mũi, lập tức lao vào vòng tay của bà Hoắc, lần này cô thực sự bật khóc, trong lòng ngập tràn cảm giác chua xót, nặng nề và đầy hối hận.
Cô đã làm cho bà phải lo lắng và buồn phiền.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây