“Vốn dĩ không cần lo mà!” An Ôn Nhã tay túm chặt áo ba, nghiêng đầu nhìn ba, khuôn mặt tươi cười như một con cáo nhỏ gian xảo, “Con họ An, sao dễ bị bắt nạt được. Chị họ con dạy rồi, trí không đủ thì dùng võ, nếu gặp kẻ thông minh hơn muốn bắt nạt con, con vẫn có thể đánh anh ta.”
“Ừ, con gái nói đúng.”
An Văn Đức trước đây không có cơ hội gần gũi con gái, vì cô luôn ở Bắc Kinh hoặc ở trường học, dù có về nhà thì cũng có mẹ kế và con riêng của bà ta. Nếu quá thân thiết, lại gây nguy hiểm cho cô. Giờ đây, cuối cùng chỉ có hai ba con ở bên nhau, An Văn Đức mới thể hiện hết bản tính cuồng con gái của mình.
Tiếc thay, vì trách nhiệm lớn hơn và vì nhiều người khác, An Văn Đức cuối cùng chỉ có thể nhìn cô con gái yêu quý nhỏ bé của mình một mình lên chuyến tàu đi đến một vùng đất xa lạ.
“Ba, ba nhớ chăm sóc bản thân nhé, đừng lo cho con, con sẽ viết thư cho ba.”
An Ôn Nhã từ trong cửa sổ tàu thò nửa người ra ngoài, vẫy tay hét to, lúc này cuối cùng cũng không kìm nổi mà mắt đỏ lên.
Cô chưa từng rời xa gia đình, rời khỏi môi trường quen thuộc, xa người thân, làm sao có thể thật sự bình tĩnh như vậy.
Tiếc thay, trong bối cảnh thời đại tạo nên, có quá nhiều điều không thể tránh được.
Chuyến tàu màu xanh chầm chậm rời đi, một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên cạnh An Văn Đức, ánh mắt lo lắng nhìn theo con tàu, rồi giơ tay vỗ nhẹ vai An Văn Đức.
“Anh, về thôi, hôm qua có tin tức từ bên kia sông, nói thân thể của người ấy không khỏe lắm. Em cảm thấy mấy kẻ mà chúng ta đang theo dõi sẽ hành động. Lúc này cho Niếp Niếp đi là lựa chọn tốt nhất.”
Nghe thấy lời của Vệ Gia Quốc, An Văn Đức lập tức thay đổi từ dáng vẻ lo lắng, buồn bã của một người ba thành vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng, nghiêm nghị, toát ra khí chất uy nghiêm, dần dần mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo, quay người bước đi, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo cảm giác cứng rắn nguy hiểm.
“Cho người theo sát nhà họ Lưu.”
“Rõ!”
Trên chuyến tàu, An Ôn Nhã không biết suy nghĩ của ba mình, lúc này cô cúi đầu, trong mắt đầy kinh ngạc.
“Không Không, vừa rồi là gì vậy?”
Chỉ một phút trước, An Không Không đột nhiên phát ra cảnh báo, có một sinh vật kỳ lạ bay nhanh về phía An Ôn Nhã, cố gắng chui vào thức hải* của cô. Thức hải là từ mà An Không Không dạy cô, đó là nơi kiểm soát toàn bộ con người, kể cả cảm xúc và trí não cũng có thể bị kiểm soát.