Ngước lên nhìn, Hứa Thông phát hiện Hoắc Xuyên Hiền cũng đang cầm thêm một túi khác.
“Đều là đồ tối qua Trâu Phi Yến nhờ người gửi đến, đồ ăn, đồ uống, đồ dùng, đều có cả. Nhiều quá tôi ăn không hết, về nhà chia ra. À, đúng rồi, Trâu Phi Yến là cháu của một gia đình hàng xóm ở đại viện nhà tôi, anh ấy là anh em lớn lên cùng với anh trai tôi. Khi nào có dịp tôi sẽ giới thiệu mọi người với nhau.”
Hứa Thông nhìn An Ôn Nhã với ánh mắt ghen tị, hớn hở nói: “Hay cô ở lại thêm vài ngày nữa đi, có vẻ như kiếm được nhiều lợi quá rồi.”
Hoắc Xuyên Hiền vừa xách túi vừa nắm lấy cổ tay An Ôn Nhã, bất lực nhìn Hứa Thông và cười nói: “Thôi đi, ở lại một ngày thôi mà anh đã phát hỏa rồi. Mau chóng đưa hai đứa về thôn để anh còn yên tâm. Muốn ăn gì thì chờ anh về thôn rồi mang về cho nhé.”
Hoắc Xuyên Hiền còn nhiệm vụ chưa xong, không tiện đưa An Ôn Nhã về thôn, may mắn là Hứa Thông đã đến bằng xe máy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây