Đại thúc hàng xóm nghe lời này, động tác khước từ ngừng một lát, có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa Thông: “Đứa nhỏ này đúng là, bọn chú với thím Hoắc đều là hàng xóm lâu rồi, huống chi trong thôn chúng ta có nhà ai mà chưa ăn qua lương thực cứu tế mà nhà họ Hoắc tặng chứ, chỉ cần có chút lương tâm đều sẽ giúp đỡ chút, cần gì phải tặng đồ ăn nữa.”
“Lời là thế, nhưng trước kia đều là chuyện cũ rồi, những năm này già trẻ nhà họ Hoắc có thể an ổn ở trong thôn, may mà có các vị chiếu cố, bây giờ những vãn bối như chúng cháu cảm ơn đều là nên làm, ngài nhận đi, ngài nhận thì cháu với Ôn Nhã, Hồng Yến ở bên chỗ thanh niên trí thức cũng yên tâm hơn.”
Nói xong Hứa Thông trực tiếp nhét đùi thỏ vào trong tay đại thúc, cười nói: “Cho dù ngài không ăn, cũng để bồi bổ cho đám trẻ con, hơn nữa một thời gian nữa là đến thu hoạch vụ thu, cũng phải ăn chút đồ ngon, trong thôn vẫn là phải dựa vào sức lao động như đại thúc ngài đâu, thân thể các ngài khỏe, năm sau thôn chúng ta mới không bị đói bụng.”
“Được rồi, lão Lục, nhận đi, tâm ý của đám nhỏ.” Bà nội Hoắc đeo tạp dề đi ra, tươi cười nhìn đại thúc hàng xóm.
“Vâng, nếu thím nói vậy thì cháu da mặt dày nhận lấy, nhưng sau này không thể thế này nữa, thím có chuyện gì thì cứ sang bên cạnh gọi cháu là được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây