An Đức Văn lấy từ túi áo ra một sổ tiết kiệm đưa cho An Ôn Nhã: “Đây là tiền mẹ con gửi qua mỗi năm từ thành phố Dương Thành, ba đã tiết kiệm cho con hết rồi, đều ở đây.”
“Lúc trước bà ngoại và ông ngoại rời đi cũng để lại một sổ tiết kiệm phải không? Bà nội đã đưa cho con trước khi con về đây. Cái mà con lục ra từ phòng của Lưu Mộng Mộng vài ngày trước, ba cũng thấy rồi, sao còn nữa?”
Việc bất ngờ có nhiều tiền làm An Ôn Nhã thấy choáng váng.
Phải biết giá cả năm 1973, một quả trứng gà cũng chỉ mấy xu, nếu đổi số tiền trong sổ tiết kiệm thành trứng gà, cô có thể chôn cả nhà trong trứng!
An Đức Văn nhìn con gái với dáng vẻ dễ thương, cười và xoa đầu cô: “Bà ấy là mẹ ruột của con, cho con tiền là chuyện rất bình thường, nhưng con cũng biết bà ấy có vấn đề về thân phận ở đây, nên đừng nói với ai về thân phận của mẹ con. Ba biết số tiền con đang có trong tay không ít, dù không được sống thiếu thốn nhưng cũng phải nhớ giữ kín, của cải không nên phô trương. Người nông thôn chất phác, ba cũng đã tìm hiểu qua, nơi con đến không tệ, nhưng cũng nhớ kỹ một câu: ‘Núi nghèo nước ác sinh dân hèn’, hiện tại nhiều chính sách và giáo dục chưa được phổ cập đến đó, nên con phải nhớ tránh xa những kẻ có tâm địa xấu xa. Nếu thật sự gặp phải, đừng sợ, chỉ cần không đánh chết người là được, bảo vệ bản thân là trên hết, dù cách xa, ba cũng sẽ bảo vệ con.”
An Ôn Nhã cúi đầu lắng nghe lời ba, mím chặt môi, mắt đỏ hoe nhìn lên: “Ba, ba thực sự muốn con lấy Lưu Diệu Đường sao?”
“Haha!” An Đức Văn cười nhẹ, xoa đầu con gái: “Con nói gì ngốc thế, với hạng người như người nhà họ Lưu làm sao xứng với con gái nhà họ An. Dù nhà họ Lưu có vận may trời cho cũng không có phúc đó.”
“Vậy...”
“Không để con mượn cơ hội gây náo loạn, sao có thể nhân dịp rời đi xuống nông thôn.” Chưa kịp để An Ôn Nhã hỏi tiếp, An Đức Văn đã nói ra, ánh mắt nhìn An Ôn Nhã không che giấu được sự áy náy.
“Niếp Niếp, là do ba có lỗi với con, khiến con phải chịu thiệt thòi. Cũng là ba vì phải gánh vác một số trách nhiệm... không thể quang minh chính đại bảo vệ con bên mình, bây giờ với con, xuống nông thôn là lựa chọn tốt nhất, hy vọng...”
Con đừng oán trách ba!
“Con hiểu, con không oán trách, con chưa bao giờ oán trách ba. Ba, tuy con không biết vì sao nhiều năm qua ba không về Bắc Kinh, chỉ làm một giám đốc nhà máy bình thường ở Thượng Hải, rõ ràng ông nội nói ba là người con có tài nhất, nhưng con cũng hiểu có những chuyện con không nên hỏi. Giống như trước đây bác cả luôn phải làm nhiệm vụ bí mật, mất liên lạc cả vài tháng hay thậm chí một hai năm, anh chị em chúng con chưa bao giờ hỏi. Trẻ con sinh ra trong đại viện hiểu rõ mình khác với những đứa trẻ con khác.”