“Nói đi, những chuyện này ai đã kể cho bà? Trong nhiều năm qua, theo nhận thức của bà, tôi chưa bao giờ trở về Bắc Kinh, thậm chí gọi điện thoại cũng chỉ nói về con cái, ai đã nói cho bà biết rằng, tôi đi tìm ba tôi thì chắc chắn sẽ được?”
“Đức, Đức Văn. Tôi chỉ đoán mò, thật sự là tôi đoán mò thôi. Dù sao… dù sao ba con cũng không có thù hằn gì sâu đậm, tư lệnh lão An…”
Lời của Liễu Tiểu Tuệ đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, bà ta nhìn An Đức Văn, biểu cảm càng thêm sợ hãi.
“Nói đi, sao không tiếp tục nữa.” An Đức Văn mỉa mai nhìn Liễu Tiểu Tuệ, cười nhẹ: “Tài thật, Liễu Tiểu Tuệ, ngay cả những đồng nghiệp cũ trong nhà máy đã biết tôi hơn hai mươi năm cũng không biết ba tôi là tư lệnh, mà bà một người chưa bao giờ đến Bắc Kinh, chưa bao giờ gặp ông ấy, lại biết, tôi nhớ tôi đã nói với bà… Ba tôi chỉ là một nhánh bên của nhà họ An ở Bắc Kinh.”
“Đức, Đức Văn, tôi… tôi không biết, tôi thật sự không biết gì cả, những chuyện này đều là tôi nghe nói, chỉ là nghe nói thôi, Đức Văn, ông tin tôi đi.” Liễu Tiểu Tuệ cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, loạng choạng bò đến trước mặt An Đức Văn, hai tay nắm chặt chân của ông giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây