Hoắc Xuyên Hiền kinh ngạc lẫn vui mừng nhìn chiếc xe đạp trước mặt, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không thấy sự khác biệt với chiếc xe anh mượn, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy lốp xe rộng và dày hơn, thực sự có thể tiết kiệm sức lực và tăng tốc độ như An Ôn Nhã nói.
“Trên xe còn có đèn pha nữa, giống như đèn pin, chỉ cần thay pin là được, ngay cả khi đi đường đêm cũng không cần lo lắng.” An Ôn Nhã vỗ vỗ vào đèn pha trên tay lái, cười nhìn Hoắc Xuyên Hiền nói: “ Nếu có ai hỏi, anh chỉ cần nói đèn này là nhờ bạn mua, sau đó tìm người lắp đặt là được.”
“Cái này, thật sự để cho anh dùng à?”
“Đương nhiên rồi, bây giờ mà em bất ngờ đi xe đạp về thôn cũng khó giải thích, mà dù để lại cho em cũng không có ích gì, bây em cũng ít khi vào thành phố, nếu cần dùng thì em vẫn có.” An Ôn Nhã để xe vào chỗ, đi đến trước mặt Hoắc Xuyên Hiền, nắm lấy tay anh, cười nói: “Cứ như vậy đi, anh làm xong việc thì có thể về bất cứ lúc nào, dù có muộn thì em cũng không cần lo lắng anh đi đường đêm một mình.”
Hoắc Xuyên Hiền ôm cô gái nhỏ vào lòng, cúi đầu vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, mùi hương riêng của cô khiến trái tim anh tràn ngập cảm động và niềm vui khó tả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây