“Thế, thế nếu bé Niếp Niếp giận rồi nói với bà cụ thì sao? Em nhớ anh từng nói bà cụ luôn rất thích thằng nhóc nhà họ Hoắc kia, mà bà cụ thì lại cưng chiều bé Niếp Niếp nhất, nếu bà cụ biết các anh khiến bé Niếp Niếp buồn, lại còn chia rẽ đôi trẻ, chẳng phải... là nổ tung mất!”
“Sợ gì chứ!” An Đức Văn với vẻ mặt đắc ý, nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ báo cho mấy thằng nhóc trong nhà biết, em gái cưng của họ bị sói tha đi. Đâu phải anh đi phá đám, dù bà cụ có nổi giận, thì cũng là mấy thằng nhóc đó bị ăn đòn, có liên quan gì đến thằng con trai và người làm ba như anh chứ.”
“Trung đội trưởng An, có điện thoại cho anh ở phòng trực.”
Trên sân huấn luyện, một người đàn ông cao lớn, rắn chắc, người đầy bùn đất, đứng dậy, đưa tay lau mặt, để lộ gương mặt anh tuấn lạnh lùng. Anh ấy gật đầu với người lính nhỏ đến truyền lời, sau đó quay lại nói vài lời với phó trung đội trưởng rồi nhanh chóng chạy vào phòng trực.
“Xin chào, tôi là An Quốc Húc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây