Vệ Gia Quốc lúc này cũng không để ý đến vẻ mặt của anh mình, trong đầu bỗng lóe lên một suy đoán, lập tức kinh ngạc nhìn An Đức Văn: “Anh nói gì? Bé Niếp Niếp... bé Niếp Niếp đã có bạn trai bên đó rồi sao? Ai mà gan lớn thế, không sợ chết à, bé Niếp Niếp sớm muộn gì cũng phải trở về, sao lại có thể tìm bạn trai ở nông thôn được.”
An Đức Văn lúc này tủi thân giống như một đứa trẻ hai trăm cân, méo miệng, kéo lấy tay người anh em luôn làm đau lòng mình, tức tối nói một câu: “Còn ai vào đây nữa, chính là thằng nhóc nhà họ Hoắc đấy. Từ nhỏ anh đã không ưa nó, ngày nào cũng bám lấy con gái cưng của anh, có nó ở đó, con gái anh còn chẳng thèm để ý đến anh nữa, không ngờ lớn lên rồi mà còn dám quá đáng hơn.”
“À, Hoắc Xuyên Hiền à?”
Vệ Gia Quốc dù chưa từng tiếp xúc nhưng là nhân viên nòng cốt của cơ quan bí mật, lại là tâm phúc của An Đức Văn, tất nhiên đã nghe nói về cậu thanh niên này, trong lòng từ lâu đã khâm phục, luôn cho rằng anh là một tài năng hiếm có, có lẽ sinh không gặp thời, nhà gặp nạn, muốn thăng tiến là điều vô cùng khó khăn, hơn nữa người già thì già, người trẻ thì còn nhỏ, anh cũng chỉ có thể quay về mà thôi.
Không ngờ mình lại nghĩ quá đơn giản.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây