Bên này và bên kia điện thoại cùng rơi vào trạng thái im lặng ngượng ngùng.
An Ôn Nhã vô tội chớp mắt, hoàn toàn không có ý thức giúp đỡ ba mình thoát khỏi tình huống khó xử, ngược lại còn thân thiết và hiếu thảo nói: “Ba, ba vừa… nói có cái gì à?”
“Khụ!” An Đức Văn ho khẽ một tiếng, lập tức giả vờ mất trí nhớ: “Gì cơ? Ba có nói gì à, ba có nói gì đâu. Con gái ngoan, con nghe nhầm rồi, ba chỉ là một giám đốc nhà máy bình thường thôi mà.”
“Ồ!” An Ôn Nhã lạnh lùng đáp lại một tiếng, ngay khi An Đức Văn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy con gái mình nói tiếp: “Được thôi, con gái ba ngốc mà, không hiểu gì hết. Chỉ biết mỗi lần ba có chuyện gì đó mới gọi con là con gái ngoan thôi.”
“…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây