Hứa Thông lười biếng buông tay Phùng Văn Lệ đang giơ cao, sau đó quay đầu nhìn bàn tay đỏ của Lý Hồng Yến, nhíu mày.
“Không phải lỗi của tôi, là do da mặt cô ta quá dày.” Lý Hồng Yến vô tội chớp mắt, cười nhìn Hứa Thông.
“Lý Hồng Yến, cô dám đánh tôi.”
Phùng Văn Lệ ôm mặt nhưng không dám hành động gì, cảm thấy nếu còn dám giơ tay, cậu công tử nhìn có vẻ quyền quý bên cạnh sẽ bẻ gãy tay mình.
Lý Hồng Yến im lặng nhìn Phùng Văn Lệ, đột nhiên nhớ đến câu nói của Ôn Nhã lúc ở trên tàu, vội bắt chước, chống hông ngẩng cằm, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Đánh rồi đấy, cô bảo tôi dám hay không, tôi còn cảnh cáo cô, đừng làm phiền Ôn Nhã, cô ấy lười đánh cô nhưng tôi thì chưa đánh đủ đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây