“Bà Vương, lễ này tôi không dám nhận, tôi cảm thấy xui xẻo.”
“Ý bà nói là bị người khác lừa là sao.” Hoắc Xuyên Hiền cau mày, ánh mắt đầy sát khí khiến người khác sợ hãi, dọa bà Vương run rẩy, không dám cúi đầu nữa, vội vàng nói.
“Là... là Phùng Văn Lệ, là thanh niên trí thức trong nhà tập thể của các người. Đêm qua tôi dậy đi vệ sinh, bất ngờ thấy một người ngoài sân, người đó chính là thanh niên trí thức Phùng Văn Lệ. Cô ta dạy tôi nói rằng chỉ cần hôm nay khiêng con trai tôi đến nhà tập thể thanh niên trí thức nói là bị cô đánh, sau đó dùng cớ này ép cô phải gả vào nhà chúng tôi. Chỉ cần cô gả vào nhà chúng tôi, ba cô chắc chắn không nỡ để cô chịu thiệt thòi, nhất định sẽ cho cô nhiều tiền, sau này còn tìm cách đưa cả gia đình chúng tôi vào thành phố sống. Cô ta còn bảo tôi dẫn theo nhiều người, nếu cô không đồng ý thì trực tiếp bắt cô về nhà, chỉ cần gạo nấu thành cơm rồi thì cô không muốn gả cũng phải gả.”
“Đúng đúng đúng, chuyện này tôi cũng nghe thấy.” Lý Tú Hoa vội bước tới, cười cầu cạnh nhìn An Ôn Nhã nói: “Thanh niên tri thức An, chúng tôi thật sự không lừa cô. Ban đầu chúng tôi cũng không dám trêu chọc cô nữa, nhưng thanh niên trí thức Phùng nói là cô ta nghe trộm được cô nói cô thích em chồng tôi, nhưng lại chê em chồng bị thương. Ban đầu chúng tôi cũng không tin lời cô ta, sao cô có thể thích em chồng tôi được. Nhưng cô ta nói thật hay giả không quan trọng, chỉ cần dân làng tin là thật thì đủ rồi, như vậy danh tiếng của cô sẽ bị hủy, cô chỉ có thể gả vào nhà chúng tôi, chuyện này đều là cô ta xúi giục chúng tôi, thật sự không liên quan đến chúng tôi.”
Nghe những lời này, An Ôn Nhã không cảm thấy gì, thậm chí còn có chút “quả nhiên là vậy“.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây