Lúc này, Hoắc Xuyên Hiền cũng không còn lạnh lùng nữa, trong mắt anh cũng mang theo nụ cười cảm kích, giọng nói không còn áp lực như thường lệ.
“Anh Hoắc nói vậy thì khách sáo quá, thanh niên trí thức chúng tôi vốn phải đoàn kết, đâu cần thiết phải ăn uống gì.” Khổng Hưởng vội vàng khoát tay, nhiều người như vậy đi ăn cơm ở nhà Hoắc Xuyên Hiền, phải ăn bao nhiêu đây, họ thật sự không tiện.
“Thanh niên tri thức Khổng và các thanh niên tri thức khác đừng khách sáo nữa, hôm nay mọi người bảo vệ Ôn Nhã, cũng tương đương là giúp tôi, mời một bữa cơm đã là quá ít rồi, khách sáo thêm thì lại thành xa lạ.” Hoắc Xuyên Hiền cười gật đầu, rồi nói thêm: “Quyết định vậy đi, lát nữa đến nhà tôi ăn cơm, tôi đã bảo em gái tôi về báo cho bà nội rồi, bà nội tôi nấu ăn cũng khá, mong mọi người nể mặt.”
Khổng Hưởng quay lại nhìn những người khác, thấy không ai tỏ vẻ khó xử, liền không khách sáo nữa, khách sáo quá lại thành giả tạo làm tổn thương tình cảm, nên sảng khoái gật đầu: “Hahaha, nếu anh Hoắc đã nói vậy, chúng tôi không khách sáo nữa, vậy thì làm phiền rồi!”
Bên này, tám chín thanh niên trí thức cộng thêm Hoắc Xuyên Hiền đứng cùng nhau, mặc dù trên mặt và trên người phần lớn đều mang vết thương, nhưng ai nấy đều có nụ cười tươi tắn, dường như thật sự đã xả được hết những bức bối tích tụ trong lòng lâu nay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây