“Còn gì nữa, thanh niên trí thức bị ép quá, nhà họ Vương thật không phải người, một đám không biết xấu hổ.” Một bà đứng xem nãy giờ, nhìn chằm chằm vào nhà họ Vương, giải thích với vợ đại đội trưởng.
“Sao Hữu Tài cũng ở đó.” Mẹ Triệu Hữu Tài bất ngờ phát hiện con trai mình trong đám nam thanh niên trí thức, hoảng hốt.
“Không biết, vừa chạy tới đã hét lên một tiếng xông vào giúp mấy nam thanh niên trí thức đó.” Bà kia cũng ngơ ngác lắc đầu, vừa nói vừa bóc hạt dưa: “Nhưng cũng nhờ Hữu Tài nhà bà dẫn người tới, không thì thanh niên trí thức Khổng và thanh niên trí thức Hà phải chịu thiệt rồi. Hai đứa trẻ thành phố sao đánh lại năm sáu người đàn ông nhà họ Vương. Nhưng nam thanh niên trí thức mới đến rất giỏi đánh nhau, một cước đá thằng cả nhà họ Vương xuống rãnh đất, mãi vẫn chưa bò dậy.”
Vợ đại đội trưởng lúc này mới tỉnh ra, nhìn bà kia bóc hạt dưa, không biết nói gì: “Sao bà còn bóc hạt dưa, mấy thanh niên trí thức đều là trẻ thành phố, sao đánh lại mấy bà già nhà họ Vương, không phải để chúng chịu thiệt sao.”
“Ai dà, can gì chứ!” Bà ấy bóc hạt dưa kéo vợ đại đội trưởng định xông tới, rồi bình thản chỉ một nữ thanh niên trí thức trong vòng hỗn chiến: “Nhìn kìa, con dâu tôi ở trong đó. Nó vừa nói với tôi, đây là chuyện của thanh niên trí thức, bảo tôi đừng can thiệp, chỉ cần ngồi đây bóc hạt dưa thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây