“Cmn, ai đó?”
“... Là tôi!” Hoắc Xuyên Hiền bất đắc dĩ hạ giọng trả lời, nhưng khi anh thấy khuôn mặt nhỏ của cô gái bị dọa đến trắng bệch, thực sự vừa đau lòng vừa buồn cười.
Anh đã cố ý để bước chân phát ra âm thanh, sợ đột nhiên đi tới sẽ dọa cô, không ngờ cô lại tưởng tượng ra thứ gì đó kỳ quái trong đầu, kết quả vẫn bị dọa.
“Hoắc Xuyên Hiền?” An Ôn Nhã cứng ngắc quay đầu, thấy Hoắc Xuyên Hiền đã đi tới trước mặt ngồi xổm xuống, lập tức thở phào, ngồi bệt xuống đất, giơ tay nhỏ đánh vào vai anh một cái.
“Anh bình thường đi không có tiếng, giờ lại phát ra tiếng để dọa ai chứ!” Giọng trách móc mang chút nũng nịu, nghe lại giống như đang làm nũng với người quen thuộc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây