Hôm qua An Ôn Nhã đã lấy ra một miếng vải thô màu xám, khâu hai cái móc treo lên trên, để tiện cho mấy cô gái khi vào bếp rửa mặt có thể che chắn cửa sổ.
Dù sao, vải trong thành phố là thứ chẳng đáng giá mấy nhưng ở trong thôn này là thứ hiếm có, nên cô cũng không thể rộng rãi đến mức đóng góp miễn phí cho tất cả mọi người dùng được, suy cho cùng còn có mấy người cô không muốn cho dù chỉ một lá rau héo, nên mỗi lần dùng xong đều thu lại, người dùng chỉ giới hạn ở cô, Lý Hồng Yến và Tô Thúy Phương, ba nữ thanh niên trí thức này thôi.
“Được, yên tâm đi, mình nhanh lắm, cậu chờ mình với, đừng ngủ trước nhé!” Lý Hồng Yến cười gật đầu, nhanh chóng lấy đồ của mình, lại từ tủ lấy ra miếng rèm vải xám, nhanh chóng đi vào bếp.
“Tối nay có thể ngủ yên rồi!” An Ôn Nhã nhìn hai chiếc giường trống, cảm thấy vô cùng vừa mắt.
Đúng, chính là nhỏ mọn như vậy!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây