“Em nói linh tinh cái gì vậy. Anh giúp chị ấy làm việc, cũng đâu phải bảo người khác giúp, anh tự nguyện đưa công điểm cho chị ấy, cũng không phải nói là để thôn cho không chị ấy công điểm.”
“Chuyện này anh không hiểu rồi!” Hoắc Xuyên Lương ra vẻ từng trải, khoanh tay lắc đầu, nghiêm túc nói: “Trong thôn chính là có loại người như vậy. Bọn họ không muốn làm việc nhưng vì miếng cơm manh áo nên đành phải cắn răng chịu đựng, còn luôn tìm cách lười biếng. Đột nhiên nhìn thấy có người được giúp làm việc, bản thân còn có công điểm, trong lòng sao có thể không ghen tị, chắc chắn là ghen tị đến mức thối ruột, sao có thể không giở trò sau lưng chứ.”
Hoắc Xuyên Hiền cũng không phải là người không hiểu chuyện đời, đương nhiên hiểu lời em trai nói, nhíu mày hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Dễ thôi!” Hoắc Xuyên Lương đột nhiên tỉnh táo lại, hai mắt sáng rực nhìn anh trai mình nói: “Anh chỉ cần cưới chị ấy về là được rồi. Cưới về rồi chính là vợ của nhà họ Hoắc chúng ta.”
Nói đến đây, Hoắc Xuyên Lương vỗ vỗ ngực, ra vẻ bá đạo nói: “Phụ nữ của nhà họ Hoắc chúng ta, cho dù không làm gì cả thì cũng có đàn ông nhà họ Hoắc chúng ta nuôi, người ngoài có tư cách gì mà bàn tán, ai dám nói lung tung, em sẽ cầm cuốc bổ vào đầu người đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây