Vừa rồi có nhiều người, sợ cô bé ngại ngùng, cho nên mới đến chỗ vắng người rồi mới an ủi cô bé.
Nào ngờ cô bé lại như không có chuyện gì, đưa tay lau mặt, ngược lại còn ra dáng người lớn an ủi An Ôn Nhã.
“Chị An, em không sao đâu, vừa rồi em cố ý đấy!” Hoắc Xuyên Phương cười đắc ý, sau đó nói tiếp: “Vừa rồi em thấy chị kia muốn lên tiếng, chắc chắn là thấy người đông nên mới muốn mách lẻo cho nên em mới cố ý khóc lóc mách lẻo với anh chị thanh niên trí thức trước. Bà nội dạy em, đây gọi là tiên hạ thủ vi cường.”
An Ôn Nhã kinh ngạc nhìn cô bé trước mặt, không ngờ rằng, cô bé có vẻ ngoài nhỏ nhắn yếu đuối này vậy mà lại là một người ‘ngoài sáng thì ngây thơ, trong tối thì thâm trầm!’ như vậy
Không ngờ, vẫn chưa hết!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây