“Tiểu Phương!” An Ôn Nhã quát lớn một tiếng, cuối cùng cô bé trong lòng cũng chịu im lặng.
“Chẳng phải vừa nãy chị đã dạy em rồi sao. Khi nào đánh không lại thì đừng có manh động, phải tìm người có thể giúp em và đánh bại được đối phương.” An Ôn Nhã sợ sau này khi không có ai nhìn thấy cô bé lại đi gây sự với người khác, vội vàng nghiêm mặt dạy dỗ.
“Vậy, vậy em về gọi anh trai, chị đợi em.”
“Không cần đâu!” An Ôn Nhã đặt cô bé xuống, đẩy đến chân tường, sau đó vừa xắn tay áo lên vừa thản nhiên nói: “Chị đây có thói quen, đối với những chuyện có thể tự tay giải quyết, thì đặc biệt thích tự mình ra tay, như vậy mới có... cảm giác chân thật!”
Nói xong, An Ôn Nhã cầm lấy cây gậy gỗ to bằng cổ tay ở cửa phòng chứa đồ, một đầu kéo lê trên mặt đất, xoay người đi về phía Trịnh Hiểu Cúc và Phùng Văn Lệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây