“Hay là đợi thêm một chút đi, chúng ta nhổ hết cỏ ở khu vực này, nếu anh cả vẫn chưa về thì em sẽ đến hỏi.” Hoắc Xuyên Phương xoa xoa bụng nhỏ, cũng cảm thấy hơi đói nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn, không lập tức đi tìm anh trai.
“Cũng được.” Hoắc Xuyên Lương thở dài, tiếp tục cúi đầu nhổ cỏ, hoàn toàn không biết không chỉ người anh trai yêu quý của cậu đã quên mất hai anh em, mà ngay cả bà nội cũng quên mất.
Phía bên này, đoàn người bắt đầu đi xuống núi, đại đội trưởng và bí thư một trái một phải dìu bà cụ Hoắc, sợ bà cụ bị ngã.
Phía sau ba người là Tần Kiến Thiết, Lâm Thủ Tín, cuối cùng là An Ôn Nhã và Hoắc Xuyên Hiền.
Ban đầu, Hoắc Xuyên Hiền muốn tự mình dìu bà nội xuống núi. Dù sao bà cũng đã lớn tuổi, gia đình gặp biến cố, bà cụ vốn sống an nhàn, bỗng chốc phải gánh vác mọi việc trong nhà, những năm qua đã phải chịu nhiều khổ cực, sức khỏe cũng không còn được như trước, anh đã trở về, đương nhiên phải chăm sóc bà thật tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây