“Không cần đâu, hai người kia đã bị thương rồi, bị đè thêm một lần nữa, chắc chắn sẽ thành tàn phế thật đó. Đại đội trưởng cũng đã lớn tuổi rồi, chắc chắn không chịu nổi cú sốc này đâu. Anh đừng làm loạn nữa!” An Ôn Nhã đổi sang nắm tay áo của Hoắc Xuyên Hiền, xoay người tiếp tục đi lên núi.
Hoắc Xuyên Hiền không từ chối nhưng cũng không có ý định bỏ qua, trong lòng thầm nghĩ: Vậy thì chờ hai người kia khỏi hẳn, tìm một đêm tối trời, trùm bao bố lên đầu, cho bọn họ nằm ở trạm xá thêm một lần nữa. Dù sao, trạm xá ọp ẹp đó sớm muộn gì cũng sập, coi như là làm phúc cho dân làng. Chỉ khi nào nó sập, đội sản xuất mới chịu sửa chữa lại!
Hai người cứ thế nắm tay áo nhau đi về phía trước, cho đến khi sắp nhìn thấy những người khác Hoắc Xuyên Hiền mới rút tay áo ra khỏi tay cô gái. Không chỉ vậy, anh còn lùi lại hai bước, như thể muốn giữ khoảng cách, không quen biết ai.
“Anh...” An Ôn Nhã tức giận đến mức trợn tròn mắt, mím môi, mặt đỏ bừng, cuối cùng dậm chân, trợn mắt: “Đồ ngốc, anh cứ ở một mình đi. Hừ, từ nay về sau em không thèm để ý đến anh nữa, cũng không cần anh quản!”
“Ơ...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây