“Tại sao, tại sao chứ? Các người thiên vị, không công bằng!” Phùng Văn Lệ mơ màng bị hai bà cô to béo dìu, vừa tỉnh táo một chút đã nghe thấy lời nói của đại đội trưởng cùng với giọng điệu đầy khinh bỉ, chán ghét kia, cô ta lập tức sốt ruột, giãy giụa muốn lao vào An Ôn Nhã.
“Cô còn chưa xong à?” Lý Hồng Yến, người vốn đang dìu An Ôn Nhã, đứng sát bên cạnh cô, cũng lập tức nổi giận, buông tay An Ôn Nhã ra, định lao vào đánh Phùng Văn Lệ thêm một trận nữa.
“Thôi nào, thôi nào, hai bà cô của tôi ơi!”
Hứa Thông vội vàng di chuyển từ bên kia của An Ôn Nhã sang giữa hai cô gái, mỗi tay kéo một người, quay đầu nhìn Phùng Văn Lệ, lạnh lùng nói: “Nếu cô còn làm loạn thì đừng trách chúng tôi không khách sáo. Cô nên biết rằng, Lâm Chí Phàm có thể trở về là do bên huyện nể mặt lãnh đạo công xã và đại đội trưởng. Nếu chúng tôi trực tiếp đến công an báo án, tố cáo hai người vu khống, sàm sỡ, hủy hoại danh dự của người khác, anh ta có bị xử bắn hay không thì tôi không chắc, nhưng tôi chắc chắn có thể khiến anh ta bị đưa đến nông trường khổ sở nhất ngay ngày mai, bao gồm cả cô, không tin thì cô cứ thử xem! Ông cậu họ Lưu ở Thượng Hải của cô, ở đây không thể bảo vệ cô được đâu.”
Chỗ dựa lớn nhất bị phơi bày khiến Phùng Văn Lệ lập tức im bặt sau đó trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi to lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây