Lời vừa dứt, Lý Hồng Yến ngồi trên giường đất nhặt món đồ mà Trịnh Hiểu Cúc vừa ném lên, ném trả lại vào mặt cô ta, đứng trên giường, chống nạnh, chỉ tay vào Trịnh Hiểu Cúc.
“Sáng sớm ra đã gây sự gì thế hả? Thấy tôi với Ôn Nhã dễ bắt nạt à? Nói như thể đang bênh vực chị Tô, tôi thấy cô rõ ràng là đang cố tình chia rẽ chúng tôi thì đúng hơn. Cô tưởng tôi với Ôn Nhã là kẻ ngốc, không nghe ra được sao? Cô có gì bất mãn với chúng tôi thì cứ nói thẳng ra, vòng vo tam quốc làm gì?”
Mặt Trịnh Hiểu Cúc bị ném đến mức đỏ ửng, cô ta ôm mặt, kinh ngạc nhìn Lý Hồng Yến, người đột nhiên bộc phát.
Ban đầu, cô ta còn tưởng trong số những người này, Lý Hồng Yến là người hiền lành nhất, không ngờ cũng là cô gái không nói hai lời là động thủ.
“Cô, cô dám đánh tôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây