Hoắc Vũ Kỳ nắm lấy vai cậu bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm nghị.
“Vâng, em biết rồi, anh Màn Thầu, em sẽ chạy thật nhanh!” Cậu bé tuy rất mệt, nhưng cậu bé là anh, cậu bé phải cứu em trai và em gái mình.
Nhìn Tiểu Tráng chạy nhanh về hướng đồn công an, Hoắc Vũ Kỳ liền đặt tay em gái vào tay của Hứa Tiểu Nhị. Chỉ khi em gái ở trong tay nhóc này, cậu nhóc mới dám không chạy lung tung khi đã làm anh trai.
“Hứa Thụy.” Hoắc Vũ Kỳ nhìn nhóc con trước mặt, giọng không còn sự dịu dàng thường ngày của một người anh, mà chỉ còn sự uy nghiêm khiến chân Hứa Nhị mềm nhũn, thậm chí muốn trốn ra sau em gái mềm mại.
“Anh, anh ba, anh nói đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây