“Thôi đi!” An Ôn Nhã trợn mắt, cười sảng khoái, nói: “Danh tiếng gì chứ? Ngay ngày đầu tiên đến đây em đã đánh một nữ thanh niên trí thức đến mức mặt mũi bầm dập, ngày hôm sau lại đập đầu một nam thanh niên trí thức, bây giờ anh ta vẫn đang nằm ở trạm xá kia nè. Em đi ra ngoài, hơn nửa người trong thôn không dám nói chuyện với em, còn danh tiếng gì nữa? Bây giờ em đứng ở đây, em còn không sợ, anh sợ cái gì?”
Tuy nhiên, Hoắc Xuyên Hiền lại cứng đầu, vẫn im lặng nhìn An Ôn Nhã khiến cô tức giận dậm chân, xoay người bỏ đi, vừa đi vừa hậm hực nói với tên ngốc kia: “Hoắc Xuyên Hiền, anh cứ cứng đầu đi. Anh sợ như vậy thì sau này đừng quan tâm đến em nữa, em cũng không quan tâm đến anh nữa, không cần anh giúp đỡ đâu, em ở trong thôn một mình cũng được, hừ!”
An Ôn Nhã đi được mười mét, càng nghĩ càng tức giận. Cô dừng lại, quay đầu nhìn tên cứng đầu kia, hét lớn: “Hoắc Xuyên Hiền, sau này không cần anh giúp đỡ nữa, thật sự không quan tâm đến anh nữa, đồ ngốc, phiền phức chết đi được!”
[Nào nào nào, mọi người đoán xem, ngày mai ai sẽ bị vả mặt trước? Hì hì!]
“Ôn Nhã, dậy thôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây