An Ôn Nhã lặng lẽ nghe hết mọi chuyện, cau mày, nhiều điều trước đây không hiểu giờ đột nhiên đã kết nối lại với nhau.
“Những kẻ đột nhập vào tiểu viện của đại đội Kim Dương năm đó là người của Tiền Tông bày mưu? Còn mấy kẻ nói sau này muốn trả thù em cũng là đồng bọn của chúng?”
“Đúng vậy!” Hoắc Xuyên Hiền gật đầu, tiếp tục nói: “Cả chuyện lần thi đại học đó, Lâm Chí Phàm dụ mấy người kia cố tình đâm Yến Tử để phá hoại việc các em thi đại học, cũng là do đám người đó sắp đặt.”
An Ôn Nhã cau mày, không ngạc nhiên khi từ đó cô không còn nghe thấy tin tức gì về Lâm Chí Phàm và những kẻ đó nữa. Chắc chắn là sau khi mấy đứa trẻ trong nhà làm loạn một trận ở đồn công an, hôm sau Hoắc Xuyên Hiền đã bí mật đưa bọn họ đi.
“Bảo bối!” Hoắc Xuyên Hiền ôm cô vợ nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khẽ nói: “Anh biết em luôn chờ mẹ quay về, chỉ là trước đây kẻ đứng sau hãm hại nhà họ Tiền chưa được tìm ra, nên em không dám nhắc đến chuyện đó. Em yên tâm, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi. Những kẻ đe dọa đến ông ngoại và mẹ, anh và ba sẽ không tha cho chúng đâu. Vì vậy, đừng lo lắng, hãy chờ thêm chút nữa, mẹ và ông ngoại sẽ sớm trở về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây