An Ôn Nhã cười xoa đầu cô bé.
Hoắc Xuyên Lương đã chạy đi từ lúc bọn họ xay lương thực ở sân phơi, nói là đi hái quả dại trên núi, giờ đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ có cô bé đáng yêu này vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo An Ôn Nhã, không hề quậy phá.
“Đi thôi, chị đưa em về nhà, tiện thể trả xe cho anh trai em.”
An Ôn Nhã đưa túi lưới đựng hai quả táo đỏ cho cô bé, một tay dắt tay cô, tay kia kéo xe đẩy, không cho cô bé cơ hội từ chối, đi về phía nhà họ Hoắc.
Tiểu Xuyên Phương cứ thế ngơ ngác đi theo người chị xinh đẹp đến trước cửa nhà, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của anh trai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây