An Ôn Nhã vịn cái bàn sau lưng để đứng dậy, cười đẩy đống quần áo vào tay Hoắc Hâm, nói: “Ôi cô ơi, cô về thành phố rồi còn khách sáo với con làm gì. Cô xem, mấy bộ này là của con hồi mười mấy tuổi, nhà con chỉ có hai chị em con là con gái, bác cả, thím và cô đều rất thích mua đồ cho chúng con. Cả bác trai cũng vậy, hồi trước bác hay đi công tác khắp nơi, thấy quần áo xinh cho con gái là mua ngay cho con và chị. Thế nên mới nhiều như vậy. Vả lại, con lớn rồi, làm sao mặc vừa nữa. Nhà mình có ba cô bé xinh xắn, mấy bộ quần áo này xem như có người kế thừa, để ở đây cũng chỉ lãng phí.”
An Ôn Nhã vừa nói vừa nở nụ cười khiến ai nghe cũng thấy dễ chịu, không thể từ chối.
Hoắc Hâm bị An Ôn Nhã thuyết phục, vui vẻ ôm quần áo ra ngoài. Lúc tỉnh lại mới nhận ra mình đang ôm thêm vài bộ đồ nhỏ cho ba đứa kia, cô ấy đành mỉm cười bất lực.
“Hâm nhi, có chuyện gì thế?” Viên Tú vừa rửa mặt xong bước ra, thấy cô em chồng mình cười tươi đứng đó, tò mò đi tới.
“Chị dâu!” Hoắc Hâm hơi đỏ mặt nhìn chị dâu, rồi đưa hai tay ôm chặt quần áo, khẽ thở dài: “Ôn Nhã tìm cho em, nói là tặng cho Xuyên Phương, Miên Hoa và Băng Đường. Ban đầu em tưởng là đồ cũ không dùng nữa, định cho ba đứa nhỏ mặc để thay đồ hôm nay. Nhưng chị nhìn xem…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây