Sau khi ra ngoài, Bạch Mẫn nhìn xem Tưởng Vân đã mua những thứ gì, cô ta thấy Tưởng Vân mua một số sách liên quan đến y học, nhạc cụ thì trong lòng cảm thấy có hơi xấu hổ. Không xấu hổ mới lạ, thứ người khác tìm kiếm là kiến thức, mà thứ cô ta tìm kiếm lại là tiền tài... Cô ta quá dung tục rồi, có điều Bạch Mẫn nghĩ cuộc sống dung tục như thế này cũng rất tốt, bởi vì nó rất thực tế.
Sau đó cô ta lại nhìn sang đồ của Tưởng Trung kiếm được, một chiếc đài radio cũ kỹ cùng với một chiếc đèn bàn cũ nát, Bạch Mẫn suýt nữa bật cười thành tiếng. Thằng nhóc ngốc nghếch này đúng là không có năng lực đánh giá giá trị đồ vật mà, hiện tại đèn bàn và radio đều là đồ tốt, nhưng qua mười năm hoặc hai mươi năm nữa, thứ đồ đó làm gì còn có giá trị nữa? Sẽ bị ném vào nhà kho phủi bụi thôi.
-
Trong khi Tưởng Vân, Tưởng Trung và Bạch Mẫn đi dạo chơi ở thị trấn huyện, Trương Xuân Hoa ở khu thanh niên trí thức đang đau khổ đến đứt ruột đứt gan.
Cô ấy đã sớm nhận ra thấy thái độ của Bạch Mẫn đối với cô ấy đã thay đổi từ rất lâu, có điều là cô ấy không ngờ rằng Bạch Mẫn lại làm mọi chuyện tuyệt tình tới như vậy. Rõ ràng hai người đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng sau khi xuống nông thôn, Bạch Mẫn đã bỏ cô ấy sang một bên mà đi chơi với Tưởng Vân, không chỉ thường xuyên tức giận với cô ấy, ngay cả vào thị trấn ăn cơm cũng không thèm gọi cô ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây