“Bản thân nó không biết xấu hổ, vừa mới xuống nông thôn đã lấy chồng, tôi không ngăn cản, nhưng chúng ta sinh ra và nuôi nấng nó mười mấy năm, không thể cho nó ăn mặc miễn phí được, sau này mỗi tháng nó phải đưa cho gia đình năm đồng giống như Tưởng Miêu.”
“Ở nông thôn không thiếu lương thực, nhưng trong thành phố mua lương thực gì cũng phải dùng tiền, năm nào nó cũng phải gửi cho gia đình, nếu không chúng ta coi như không có đứa con gái như nó!”
Trên mặt hai vợ chồng Tưởng Ái Đảng đầy dấu chấm hỏi, không ngờ rằng cũng làm ba mẹ giống nhau, tại sao ông ta có thể có lối suy nghĩ khác biệt lớn như thế?
Lúc này, việc nên làm nhất chẳng phải là khuyên Tưởng Vân đừng làm bừa, chuyện lớn của đời người không thể có bất kỳ sơ xuất nào sao?
Triệu Hồng Mai đau lòng sắp ngất đi, bà ấy thực sự không đợi được Tưởng Miêu về, chạy thẳng tới cung tiêu xã gọi Tưởng Miêu về, bảo Tưởng Miêu viết thư khuyên nhủ Tưởng Vân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây