Bây giờ trời đã sáng hẳn, Bạch Mẫn ngửi thấy mùi thịt rang thì tỉnh dậy, cô ta chưa kịp mặc quần áo, đã nghe thấy tiếng Tưởng Vân và Bạch Quốc Phú trò chuyện với nhau.
“Thanh niên trí thức Tưởng, thật sự cảm ơn cô! Tôi vừa hái rổ rau này trên ruộng, phía dưới rổ còn có một ít quả hồ đào tôi hái trên núi mùa thu năm trước, tôi cầm đến, cô nếm thử nhé. Không có nhiều quả óc chó lắm, nhưng mùi rất thơm.”
“Được, cảm ơn anh!” Chưa kể đến quả óc chó này có ngon hay không, nhưng hành động của Bạch Quốc Phú đã khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ rồi. Không hổ là con trai trưởng thôn, có phép tắc cơ bản.
Bạch Quốc Phú nghĩ đến chuyện tối qua anh ấy nghe được, nói ẩn ý với Tưởng Vân: “Thanh niên trí thức Tưởng, ba tôi và chú Đại Thuyên đã đi xuống huyện Cản Hải, hôm nay sẽ có một đội thanh niên trí thức nữa đến, ba tôi nói những thanh niên trí thức mới đến cũng bị điều xuống như mấy cô, có lẽ sẽ có người cô quen. Hơn nữa còn nơi cô ở này, còn trống hai gian phòng khác, có thể sẽ có người đến.”
“Hả? Lại có thanh niên trí thức đến?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây