Tưởng Vân lẳng lặng nhìn Trương Xuân Hoa.
Lúc này trên mặt Trương Xuân Hoa viết hai chữ, tội nghiệp.
Giống như nếu Tưởng Vân không đồng ý thì cô chính là người có lòng dạ sắt đá.
Tưởng Vân cất châm vào trong túi, cô nở nụ cười: “Tiếc tiền còn khám bệnh cái gì, châm cứu cho cô không tốn sức, tôi học châm cứu không mất học phí sao? Kim châm không thể dùng mãi mãi, dùng đến số lần nhất định thì phải thay, mua kim châm không cần tiền à? Tôi thấy đều là thanh niên trí thức, nên cũng không lấy nhiều tiền, cô còn muốn tiết kiệm thế nào nữa? Như vậy đi, lần này tôi châm cứu miễn phí cho cô, sau này cô đừng tìm tôi nữa, không cần châm cứu, cũng không cần uống thuốc, như vậy là tiết kiệm nhất.”
Tưởng Vân nhìn thoáng qua vẻ mặt xấu hổ của Bạch Mẫn, cô không nói thêm gì nữa. Sau khi cô trở về phòng mình, trong lòng cũng dán cho Bạch Mẫn một cái nhãn không rõ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây