“Xuân Hoa, con nói có thật không vậy? Hay con gặp phải mấy tên bịp bợm giang hồ rồi đấy hả, mẹ ở trong thành phố cũng chưa gặp được vị bác sĩ có thể trị được bệnh này, con ở nông thôn thì sao có thể gặp được? Con đừng để người ta lừa mất còn quay lại đếm tiền giúp cho người ta nha!”
Trương Xuân Hoa cứng họng, hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ không tin con sao? Con là con gái của mẹ, sao có thể hại mẹ được?”
Mẹ Trương im lặng một lát, ngay lúc Trương Xuân Hoa vừa định tuy hỏi thêm vài câu thì mẹ Trương đã chuyển đề tài: “Aya, Xuân Hoa, không phải là mẹ không tin con, mà mẹ chỉ cảm thấy con trẻ người non dạ lại không có kinh nghiệm xã hội gì nên dễ bị lừa mà thôi”.
“Cái bệnh xấu này của chúng ta, trước kia mẹ đã đi khám qua bao nhiêu bác sĩ rồi? Đông y hay Tây y mẹ cũng đều khám hết, thuốc cũng uống rồi, mà thuốc cổ truyền cũng uống qua không ít, nhưng có cái nào hiệu quả đâu? Mẹ đã nản lòng thối chí từ lâu. Có lẽ đó không phải là bệnh gì cả mà là vấn đề về thể chất chăng!”
“Xuân Hoa, nếu con đã nói con gặp được vị bác sĩ giỏi này, vậy con hãy chữa bệnh trước đi, khi con khỏi bệnh rồi, mẹ sẽ nói cho dì và chị của con biết, nếu không ngộ nhỡ không chữa khỏi thì chị họ của con có phải sẽ tới một chuyến đi vô ích hay sao? Người ta cho rằng chúng ta đang nói dối họ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây