Tưởng Vân nói với thím hai Tưởng: “Đệm chăn, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, cốc và ấm, phích nước không cần mang theo đâu... Trường học sẽ phát cho, chất lượng còn tốt hơn cả đồ trong nhà mua.”
“Thím hai, ngoại trừ tiền đi đường cho Trung tử thì nhà thím không cần đưa qua nhiều tiền nữa đâu, mỗi tháng nhà nước sẽ phát tiền trợ cấp, nếu em ấy tiêu tiền như nước, chắc chắn sẽ không đủ để tiêu xài, nhưng nếu chỉ để ăn cho no bụng thì chắc chắn không thành vấn đề. Cháu ở bên cạnh đây mà, Trung Tử thiếu gì thì cứ đến tìm cháu là được, nhà thím cứ đưa túi to túi nhỏ đến đây rồi lại không dùng được, đưa quần áo đi là được rồi!”
Thím hai Tưởng liên tục nói cảm ơn với Tưởng Vân ở đầu kia điện thoại, sau khi kết thúc cuộc gọi,bà ấy trở về phòng, bỏ lì xì vào ba cái vỏ đỏ, đưa cho Tưởng Trung, dặn dò Tưởng Trung: “Ba bao lì xì này là để cho Vượng Tử nhà chị họ lớn và Định Hải, Hành Vân con của chị hai, con nhớ rõ sau khi gặp Nhị Nha thì đưa luôn nhé! Tuy rằng mẹ không gặp được ba đứa trẻ nhưng mà không thể không tặng tiền mừng tuổi được.”
Tuy rằng Tưởng Vân giúp bà ấy, nhưng mà bà ấy cũng nhìn Tưởng Miêu trưởng thành, chuyện tiền mừng tuổi, sao bà ấy có thể bên này nặng, bên kia nhẹ được? Chẳng lẽ lại chỉ tặng cho con của Tưởng Vân, để con của Tưởng Miêu đứng nhìn thôi sao?
Hành động đó hơi quá đắng, chắc chắn sẽ chọc giận Tưởng Miêu, nói không chừng còn có thể khiến cho Tưởng Vân mất hứng, còn khiến bản thân trông thật hợm hĩnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây