Lệnh Thái Nhạc bật cười, anh ta nhìn Bạch Mẫn đang ngồi ở bàn ăn và hai đứa trẻ đã có thể chạy nhảy, nói chuyện, nói: “Ở một mình thật rất vất vả, nhưng bây giờ không sao, đã vượt qua được rồi.”
Bạch Mẫn đột ngột ngẩng đầu lên hỏi Tưởng Trung: “Em vừa nói cái gì?” Hiệu trưởng của trường em nộp vào là ai? “
“Đó là chị em... Chữ ký của hiệu trưởng trên giấy nhập học là chữ ký của chị ấy, hoàn toàn giống với chữ ký khi viết thư cho em trước đây, em còn so kỹ rồi!”
Bạch Mẫn nghẹn ngào: “Em đi lấy thư nhập học đi, chị xem thử.” Cô ta không dám tin có một hiệu trưởng trẻ như vậy... Không phải cô ta chưa tỉnh ngủ rồi bị ảo giác đó chứ?
Lệnh Thái Nhạc nói với Bạch Mẫn: “Chắc là đúng rồi, cô nghĩ xem, mấy năm trước khi chúng ta đi tìm Tưởng Vân, cô ấy đã giỏi giang như vậy rồi, lại là một quân y rất nổi tiếng trong căn cứ 141. Còn được gọi đến nơi rất xa để họp... Chúng ta có thể sống trong cùng một khu nhà với cô ấy trong hơn nửa năm, đúng là phúc của chúng ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây