“Em không thấy được, lúc tra ra em muốn đến bờ biển, Bạch Xuyên tái mặt thế nào, sắp thành Bạch Vô Thường luôn rồi.”
Tưởng Vân nhìn chị dâu Mạnh một cái: “Chị ví von kiểu gì kì thế?”
“Ui trời, chị chỉ so sánh vậy thôi, có gì thì nói nấy mà. Cuộc sống này là của em với Bạch Xuyên, chỉ cần hai em không có vấn đề gì mang tính nguyên tắc, vậy cũng đừng nghĩ đến chuyện giải tán hôn nhân. Vì một vài người ngoài làm thế không đáng.”
“Ban đầu chị chẳng khác em là mấy, lúc đang mang thai Hoa Đông, trong đoàn văn công có một con hồ ly tinh cấu kết với anh Mạnh. Hồi đó chắc là cô ta cảm thấy anh Mạnh tuổi trẻ tài cao, chẳng kém Bạch Xuyên bây giờ bao nhiêu... Anh Mạnh chẳng đề phòng mấy, ít nhiều gì cũng có chút muốn giải tán gia đình với chị. Dựa theo cách làm của người thường, có phải chị với anh Mạnh sắp không ở chung nổi nữa đúng không?”
“Nhưng mà người sống không thể chỉ sống hả giận nhất thời, phải sống cho quá khứ và tương lai. Chị suy nghĩ về quá khứ tốt đẹp với anh Mạnh, lại nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng. Hồi đó chị cũng sắp sinh rồi, nếu như phá thai thì chị không nỡ, cũng không công bằng với đứa nhỏ. Nếu như giữ lại, cho dù hàng tháng anh Mạnh cũng đưa tiền nuôi con, nhưng đứa trẻ vừa sinh ra đã không có ba, đời này cũng không trọn vẹn?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây