Triệu Hồng Mai đập cửa xe gọi rõ to: “Tưởng Vân, con giỏi lắm nhỉ! Mau xuống đây! Có lời gì không thể bình tĩnh nói rõ? Bỏ nhà ra đi nhiều đến nỗi nghiện rồi đúng không! Con nhìn mà xem, cả nhà chúng ta đều sợ hãi! Cả đám người đến cơm trưa cũng không ăn, tìm con khắp Cừ Châu. Bản thân con thì nấp ở bờ biển. Sao nào? Con không muốn sống, muốn táng thân bụng cá à!”
Bà ấy nói như bắn súng liên thanh, làm người có mặt tại hiện trường đều giật nảy cả mình.
Trong lòng ông Chữ cũng căng thẳng theo: “Chẳng lẽ Tiểu Tưởng thật sự có suy nghĩ tự tử?”
Chị dâu Mạnh cũng bị dọa, trong lòng run lên một cái, vội vàng khuyên Tưởng Vân: “Tiểu Tưởng, em cũng đừng có suy nghĩ đó. Vì một nhà Tạ Vạn Quân mà từ bỏ tính mạng của mình có đáng không? Em nghĩ một chút về hai đứa bé, sao em nỡ mặc kệ, bỏ lại hai đứa bé? Con em còn nhỏ như vậy, nếu như không có mẹ ruột che chở, cả đời sẽ khổ lắm...”
Tưởng Vân cạn lời, xuống xe: “Mọi người nói toàn lời gì thế, tôi chỉ đến bờ biển giải sầu một chút. Vốn dĩ định trở về đón con, nào suy nghĩ cái gì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây