Tưởng Vân cất hai phần thư mời kiêm thư của lãnh đạo đích thân viết.
Bạch Xuyên đột nhiên hỏi cô: “Anh nhớ chức vụ Ủy viên Viện khoa học đồng cấp với phó sở... Như vậy bây giờ em gần như có thể đi ngang ở tỉnh Chiết Nam rồi?”
“Em cũng không phải là con cua, em đi ngang làm gì?” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Tưởng Vân vui vẻ vô cùng.
Ai lại ghét bỏ vì có nhiều vinh dự chứ?
Suy nghĩ kỹ một chút, Tưởng Vân cảm thấy mình thật may mắn. Cả quãng đường phát triển, cô gặp được ông Chữ, ông Nhậm, ông Chúc, lãnh đạo, bọn họ đều thật lòng giúp đỡ cô. Có người mở đường cho cô, có người chống lưng cho cô, có cả người chính danh cho cô, còn có người lúc nào cũng nhớ đến cô, mang mô tô ba bánh và xe Hồng Kỳ mới nhất đến cho cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây