Sau khi tự cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi, Tạ Cảnh Sơn nghĩ đến việc làm thế nào để có thể vừa tiến vừa lùi, vì vậy ông ta nói: “Tuy nhiên, làm thế nào để có thể chọn được thuốc kháng sinh phù hợp cho các triệu chứng của bệnh? Vấn đề này đường như vẫn chưa được giải quyết trên phạm vi quốc tế. Trong hầu hết các trường hợp, các bác sĩ chỉ có thể kê đơn thuốc dựa trên cảm nhận và kinh nghiệm của chính họ. Ví dụ như bệnh nào có thể dùng hiệu quả hơn với Chloramphenicol, bệnh nào thì dùng Erythromycin có tác dụng tốt hơn, tôi thì không biết, vậy chủ nhiệm Tưởng có phương án gì không?”
Tưởng Vân mơ hồ nhận thấy chủ đề này có chút lạc đề, nó giống như hướng của cuộc trò chuyện đã bị Tạ Cảnh Sơn dẫn dắt. Sau khi suy nghĩ kỹ thì cô suýt chút nữa rơi vào bẫy của ông ta, đúng là cáo già!
Cô không trả lời Tạ cảnh Sơn mà nhìn vào lãnh đạo cao cấp nói: “Tôi chưa gặp nhiều bệnh nhân ở căn cứ 141, nhưng tôi đã thấy được tình trạng của việc lạm dụng thuốc kháng sinh. Hiện tại sau khi gặp được viện trưởng Tạ của bệnh viện Số Một thành phố thì tôi nhận ra rằng việc lạm dụng thuốc kháng sinh chắc chắn không phải vấn đề của riêng bệnh viện quân y 141.
Viện trưởng Tạ cũng nói rằng bệnh viện Số Một thành phố cũng làm điều này. Y học là một môn học cần sự chính xác, làm thế nào mà chúng ta có thể kê đơn thuốc cho bệnh nhân dựa trên cảm nhận và kinh nghiệm? Nếu thuốc được kê theo đơn và không chữa khỏi các triệu chứng của bệnh thì có còn được gọi là thuốc hay là thuốc độc đây? Điều đó không chỉ làm lãng phí tiền của bệnh nhân mà còn có thể phải trả giá bằng mạng sống của bệnh nhân, điều này hoàn toàn có thể coi là tội giết người! Lạm dụng thuốc kháng sinh chính là lãng phí tiền bạc và tính mạng!”
Tạ Cảnh Sơn: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây