Đúng là có khoảng cách mới tạo ra vẻ đẹp…
Tưởng Vẫn giả vờ bất ngờ hỏi Bạch Mẫn: “Vì sao cô lại nói ở nông thôn thêm vài năm nữa? Cô đã biết được thông tin gì rồi sao?”
Bạch Mẫn bày vẻ mặt bí hiểm khó đoán nói: “Tôi nằm mơ thấy được. Cô không biết đâu, tôi chỉ cần trong vài ngày mơ cùng một giấc mơ, thì giấc mơ ấy sẽ trở thành hiện thực. Từ khi tôi mang thai, tôi đã mơ thấy Bồ Tát nói với tôi cần chịu đựng thêm vài năm nữa thì kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, những thanh niên tri thức như chúng tôi sẽ có cơ hội trở về thành phố.”
“Tôi đã hỏi Bồ Tát rằng bọn tôi cần phải chịu đựng bao lâu nữa? Bồ Tát nói với tôi là trong vòng 5 năm. Cô thấy đấy từ lúc tôi mang thai đến khi tôi sinh đứa nhỏ đã hai năm trôi qua, Bồ Tát chắc chắn không lừa gạt tôi, tôi chỉ cần chờ thêm ba năm nữa không phải được rồi sao?”
Tưởng Vân nhìn dáng vẽ Bạch Mẫn nghiêm túc nói hươu nói vượn, cô chỉ hỏi một câu: “Vị Bồ Tát đó có nói với cô rằng không được để trẻ em uống nhiều thuốc kháng sinh không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây