Bạch Mẫn là người tương lai xuyên tới đây, đương nhiên sẽ biết tác dụng của những chất này, được Tưởng Vân nhắc nhở, cô ta nghĩ đến bàn tay vàng kho siêu thị của bản thân có không ít sữa chua, chẳng qua mấy thứ không thể lấy ra làm trò trước mặt Lệnh Thái Nhạc được, trước mắt chỉ có thể để Tưởng Vân làm rồi đưa cho hai đứa trẻ dùng.
“Tưởng Vân, có loại thuốc nào trị bệnh tiêu chảy cấp mà trẻ em có thể dùng không?” Lệnh Thái Nhạc hỏi.
Tưởng Vân suy nghĩ, nếu không uống thuốc cũng có thể hồi phục, nhưng bị tiêu chảy thường xuyên cũng không phải chuyện tốt. Đối với một đứa trẻ thì bản thân bị tiêu chảy sẽ rất khó chịu, có khả năng cơ thể dẫn đến mất nước, còn đối với người lớn, một khi con trẻ bị tiêu chảy, dù đứa trẻ không mặc quần cũng cần phải giặt tả…Một ngày tiêu chảy bao nhiêu lần thì phải giặt bấy nhiêu lần, hai đứa trẻ thì sẽ khiến công việc gấp đôi hơn.
“Sử dụng Diosmectite đi, nó có thể điều trị bệnh tiêu chảy hiệu quả lắm. Trong cửa hàng thuốc của đội y tế có, để tôi đi mua. Đừng dại dột cho hai bé uống thuốc khác, trẻ em hơn một tuổi đã có thể đút cơm được rồi. Ngoại trừ sữa chua thì đừng nên cho bé ăn đồ vật gì quá lạnh.”
Tưởng Vân rời khỏi nhà khách căn cứ 141, chạy xe ba bánh đến thẳng cửa hàng thuốc, tìm Miêu Nhị Muội mua một hộp thuốc Diosmectite, lại dựa theo mô hình chữa bệnh mà chọn ra mấy loại men vi sinh thích hợp để dùng lên men sữa chua và từ trong kho ướp lạnh lấy sữa bò, tất cả để vào bình lên men.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây